Có lẽ ai rồi cũng đến giai đoạn bắt đầu tự hỏi:
“Mình đang đi đúng hướng không?”
Khi cuộc sống không còn quá tệ, nhưng cũng chẳng đủ khiến mình thấy an yên.
Trước đây, mình từng nghĩ chỉ cần có công việc, có chút ổn định là đủ.
Nhưng rồi, khi đã có, một cảm giác khác xuất hiện – sợ mất.
Người ta thường rơi vào hai kiểu đau khổ:
Khi chưa có gì – vì thiếu.
Khi có chút gì rồi – vì sợ mất.
1. Ảo tưởng kiểm soát
Mình nhận ra gốc của cả hai nỗi sợ đó là ảo tưởng kiểm soát.
Ta muốn giữ, muốn biết trước, muốn chắc chắn.
Nhưng đời vốn không chắc chắn.
Nó như dòng nước – càng nắm chặt, càng trôi nhanh.
Mình từng cố tính toán, chuẩn bị cho mọi tình huống,
nhưng càng cố, càng thấy kiệt sức.
Cho đến khi mình hiểu, bình tĩnh không đến từ việc biết trước, mà từ việc chấp nhận rằng có những thứ mình không thể biết.
Từ “kiểm soát” sang “hiểu và hợp tác với dòng chảy” – đó là một chuyển mình nhỏ,
nhưng thay đổi gần như tất cả.
Cũ: “Mọi thứ phải theo ý mình.”
Mới: “Mọi thứ đang dạy mình điều gì đó.”
Khi mình dừng cố kiểm soát, cuộc đời không còn là kẻ thù – nó trở thành người thầy.
2. Điều mình thật sự cần
Có lúc mình tự hỏi:
“Nếu mình đạt được điều này, cảm xúc mình thật sự cần là gì?”
Câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng mỗi lần trả lời, lại mở ra một tầng nhận thức mới.
Mình không cần tiền, mà cần an toàn.
Không cần đẹp, mà cần được nhìn nhận.
Không cần tình yêu, mà cần được hiểu.
Khi thấy rõ điều đó, mình bớt chạy, bớt cố, bớt so sánh.
Mình bắt đầu học cách “sống cùng thiếu sót của mình” thay vì cố che chúng.
Vì thật ra, những khoảng trống đó – chính là không gian để mình lớn lên.
3. 1% hành động – biến số của cuộc đời
Có một điều nhỏ mình học được:
Mỗi khi dám làm điều gì đó khác đi – dù chỉ 1% –
là mình đang tạo ra một biến số mới cho cuộc đời.
Có thể là một tin nhắn dám gửi đi,
một lời bắt chuyện,
một lần không chọn im lặng,
một buổi sáng dậy sớm hơn thường lệ.
Không ai biết điều gì sẽ đến,
nhưng cảm giác sống động đó – nó khiến mình biết rằng mình đang tiến, không đứng yên.
1% hành động là cách mình nói với vũ trụ rằng:
“Dù nhỏ thôi, nhưng mình vẫn còn muốn sống tốt hơn hôm qua.”
4. Bình tĩnh trước khi bão đến
Không ai sinh ra đã có tâm vững.
Nhưng mình có thể luyện nó, từng ngày, bằng việc học cách nhìn mà không phán xét.
Khi chuyện buồn đến, thay vì nói “Mình yếu quá”,
mình nói “Mình đang người.”
Chỉ một chữ “đang” – đã đủ để biến yếu đuối thành một phần tự nhiên của hành trình.
Không phải mọi cơn bão đều đến để phá hủy;
có những cơn chỉ đến để rửa sạch con đường mà mình đã quên.
5. Kết
Cuộc sống có thể không rõ ràng,
nhưng mỗi ngày, mình vẫn chọn bước thêm 1%.
Không cần phải chắc chắn,
chỉ cần thật.
Không cần phải thắng,
chỉ cần không bỏ cuộc.
Nếu tương lai lấy đi tất cả,
mình vẫn còn lại một điều:
sự bình tĩnh mà hôm nay mình đang tập để có.